Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 193: Tái dịch dung



Chương 193: Tái dịch dung

Người nọ xông vào trong lều, hơi thở trên người đột nhiên trở nên lạnh lẽo làm cho ngay cả người đang đứng bên ngoài là Hà Doanh cũng cảm thấy rùng mình

Nàng không sợ người đó phát hiện ra mình, ở trong quân khắp nơi đều có người, hắn không thể từ đó truy ra hơi thở của ai mất tự nhiên. Hơn nữa, Hà Doanh linh giác nhạy cảm vượt xa người thường. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người vừa xuất hiện Hà Doanh liền phát hiện, lập tức ẩn núp.

Người sau khi đi vào trong lều vẫn chưa có đi ra.Hà Doanh ở bên cạnh đợi một khắc sau, đột nhiên cảm thấy hai chân bủn rủn: đúng rồi, người này tới đây là để ám sát ta.

Nàng cố gắng trấn tĩnh đi tới lều của Lư Minh

Lều của Lư Minh cách nàng chưa được trăm thước, lại làm cho Hà Doanh đi thấy gian nan vô cùng. Nàng cảm thấy hai chân của mình tê cứng. Đầu gối cứng đờ, từng bước từng bước đều nặng nề vô cùng.

Rốt cuộc cũng đi tới bên ngoài lều của Lư Minh. Hà Doanh trong lòng chợt thấy nhẹ nhỏm, cả người dựa ở bên ngoài lều thở ra. Nàng lau mồ hôi trến trán, lúc này nàng mới để mình trong lúc bất tri bất giác, mồ hôi đã thấm ướt hết cả áo choàng.

Quay đầu nhìn thoáng qua lều của mình, tim của Hà Doanh đập thình thịch: Người đó đúng là thích khách, nhất định là vậy! Hắn núp ở trong lều của mình là vì ám sát mình? Nhưng là người nào lại phái một tông sư tuyệt đỉnh cao thủ như vậy tới ám sát ta?

Gần như là trong nháy mắt, nàng lập tức nghĩ đến: thôi đúng rồi, là Vương Xưng! Hắn đã biết việc Chu quân đại thắng lần này có liên quan tới ta. Nói không chừng hắn còn biết ta chính là tiên nhân. Chỉ có nguyên nhân này mới khiến hắn không tiếc phái ra một tuyệt đỉnh cao thủ muốn đưa ta vào chỗ chết.

Nàng đang lúc suy nghĩ thì thấy một đội tuần tra đêm đang đi tới chỗ này. Cả người Hà Doanh chạy vụt vào bên trong lều: nàng không thể lộ diện, nếu những người này lớn tiếng hành lễ với nàng, như vậy thật khó bảo toàn tánh mạng a!

Nàng vừa vào lều thì nghe bên trong có tiềng nước. Hà Doanh đỏ mặt lên: Lư Minh tên gia hoả này chắc là đang tắm.

Đúng lúc này, thanh âm của Lư Minh ở bên trong truyền ra:

-Là ai?

Hà Doanh đằng hắng một tiếng, giọng nói có chút run rẩy:

-Là muội

Tiếng nước dừng lại, một lát sau, thanh âm không được tự nhiên của Lư Minh vọng ra:

-Muội chờ ta một chút.

Hà Doanh khẽ dạ một tiếng, một lát sau, Lư Minh người khoác trường bào, tóc thả xuống, từ trong đi ra. Hắn nhìn Hà Doanh, vốn có một chút đỏ trên mặt, đột nhiên nghiêm mặt, đi đến gần Hà Doanh thấp giọng nói:

-Xảy ra chuyện gì?

Hà Doanh nâng khuôn mặt tái nhợt, môi run run nói:

-Trong lều của muội , lúc này đang có một tông sư thích khách mai phục trong đó.

Lư Minh rùng mình. Hà Doanh nuốt nước miếng, khổ sở nói:
-Xem ra muội đã làm cho Hạ vương nổi giận thật rồi.

Lư Minh nhẹ gật đầu, hắn đi đi lại lại trong lều vài bước, đột nhiên dừng lại nói:

-Chúng ta đi thôi, lập tức rời khỏi nơi này! Hạ vương muốn giết người, cho tới giờ không ai trốn thoát. Muội ở đây tránh không được vài ngày đâu!

Hà Doanh trầm tư một lúc. Trong lòng nàng rất rõ ràng, Công phu của thích khách kia nàng theo không kịp. Đừng nói là nàng ngay cả thêm Lư Minh hay bọn người Lê Thanh cũng không phải đối thủ. Người nọ nếu nói thật sự muốn ám sát mình, thì cho dù mình có trốn ở trong thiên quân vạn mã, hắn cũng có thể dễ dàng lấy đầu mình.

Nghĩ tới đây Hà Doanh đưa tay sờ sờ cổ vài cái, đụng phải ánh mắt lo lắng của Lư Minh, không khỏi nở một nụ cười cứng ngắc:

-Cái đầu này dù không có cứng nhưng mà muốn cắt nó thì cũng không phải dễ

Nàng nói chuyện cứng nhắc, Lư minh nghe xong miệng muốn cười mà không cười được. Hắn nhìn Hà Doanh:

-Đúng rồi, muội không phải còn dịch dung thuật sao? Chi bằng lại biến thành một người khác. Giờ tìm Lê Thanh tuỳ tiện lấy cớ có việc phải làm, rồi ở chỗ của ta dịch dung thành người khác.

Nói đến đây hắn cười khổ một cái nói:

-Hạ quân mới lui, Chu quân đối với muội có tính ỷ lại nhiều như vậy. Ta cuối cùng là người nước Chu, không nhẫn tâm nhìn muội đi như vậy. Để cho bọn họ đối mặt với sự uy hiếp của Hạ quân.

Giải thích đôi ba câu hắn vội vã nói:

-Huấn luyện bọn họ nửa năm, để Chu quân cường thịnh một chút, chúng ta lập tức rời đi.

Hà Doanh gật đầu, nói:

-Huynh nói không sai, muội vừa rồi cũng là hơi nóng nảy, chưa có nghĩ ra biện pháp.

Hà Doanh ở trong lều của Lư Minh vội vã hoá thành một binh lính bình thường. Nàng dịch dung người này tướng mạo cực kỳ giống mọi người. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy quen, cũng muốn nhớ, nhưng không nhớ được là người phương nào.

Sau khi dịch dung, Lư Minh cho người an bài một cái giường nhỏ. Sắp xếp Hà Doanh làm một thị quan ở bên cạnh mình, Hà Doanh viết một phong thư đưa cho Lư Minh giao cho Lê Thanh. Trong đó nói rõ ràng nàng có chuyện cực kỳ quan trọng, muốn lập tức rời đi.

Trong mắt Lê Thanh lần này Hà Doanh rời đi đúng là thần không biết quỷ không hay, làm cho hắn đối với thân phận tiên nhân của Hà Doanh càng thêm khẳng định.

Ngày hôm sau, đoàn người Lư Minh thúc ngựa chạy đến thị trấn. Đại chiến vừa thắng, mặc kệ kỷ luật, hay là yêu cầu bản thân đều không bằng trước đây. Bởi vậy Lư Minh ra vào hết sức tự do. Lê Thanh có vẻ thỉnh thoảng vẫn cho hắn thoải mái, căn bản là chưa có yêu cầu người hộ vệ này phải canh giữ bên cạnh mình.

Thị trấn này không lớn kiến trúc đều làm bằng đá hết sức thô sơ và đơn giản. Quanh năm suốt tháng bị bão cát, khiến cho mỗi một chỗ đều nhuốm màu phong trần.

Mọi người vừa đến thị trấn liền cười hì hì rồi tản ra. Những người khác mục dích của chuyến này chính là kỹ viện. Chỉ có Lư Minh dẫn theo Hà Doanh tới một khách điếm nhỏ.

Ngược lại khách điếm này rất là náo nhiệt, bên trong đầy người ngồi. Mấy tiểu nhị loay hoay cực kỳ tất bật, nhìn hai người Hà Doanh đến, cũng không có thời gian hỏi chuyện.

Lư Minh đã đến đây mấy lần, đi trước tới một cái bàn trống. Hắn cùng Hà Doanh ngồi xuống, gọi vài món ăn và một bầu rượu, rồi ngồi nói chuyện với nhau.

Nói chuyện được một lúc thì nghe một thanh âm xa lạ truyền đến:

-Hai vị quân gia xin mời.

Lư Minh vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một trung niên ăn mặc như thương gia bưng chén rượu đã đi tới. Hai mắt hắn đảo qua Lư Minh chuyển tới trên mặt Hà Doanh, liếc một cái, rồi cười hi hi nói với Lư Minh:

-Vị quân gia này khí vũ bất phàm, tiểu nhân vừa thấy liền sinh lòng ngưỡng mộ.

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống chỗ đối diện.

Rót cho Lư Minh và Hà Doanh một chén rượu, người này cười tươi như hoa nở nói:

-Quân gia, gặp được đúng là có duyên, mời!

Hắn cười rộ lên có mười phần thân thiết, đường đột như vậy tới mời rượu cũng không cho người ta có một chút phản cảm. Lư Minh giơ chén rượu lên, hai mắt nhìn chằm chằm hắn đột nhiên cười nói:

-Vị khách quan này, trên người mang công phu thượng thừa, vì sao lại giả trang thành một hành thương(thương nhân di chuyển từ nơi này sang nơi khác) tới nước Chu ta?

ngantruyen.com